Bố đã về!

Kiên đã là cậu bé sống nội tâm, lúc nào cũng khép mình, ít tiếp xúc, chuyện trò với những người xung quanh. Gương mặt cậu lúc nào cũng ủ rũ, đôi mắt trầm buồn nhìn về xa xăm như ngóng đợi điều gì đó. Thì ra bố Kiên đi biển chẳng may gặp bão và không trở về. Nhiều người tin rằng bố đã ra đi ngoài biển khơi nhưng Kiên thì khác, cậu luôn mong ngóng bố trở về, bằng xương bằng thịt.
Tranh minh họa: Huy Lio
Tranh minh họa: Huy Lio

Còn nhớ, Kiên đã từng rất hạnh phúc vì được sống trong tình yêu của ông bà, bố mẹ. Hồi đó, mỗi lần biết bố đi biển, cậu bé lại mè nheo vì không muốn xa bố. Từ đêm hôm trước, cậu đã tranh gối tay bố, ôm bố thật chặt. Dường như lúc nào cậu bé cũng muốn bố kề bên. Lớn dần, Kiên hiểu ra bố đi làm để lo cho gia đình, đặc biệt là cho cậu cuộc sống tốt hơn. Thế là Kiên không còn làm nũng bố nữa mà động viên bố yên tâm, việc nhà đã có cậu giúp mẹ.

Kiên thường bất ngờ tặng bố những món quà nho nhỏ do chính tay cậu làm, khi là hình trái tim có dòng nhắn gửi “con yêu bố”, khi thì lá thư động viên bố, lúc lại là chiếc móc khóa hình con thú ngộ nghĩnh do Kiên vẽ,… Tình yêu của Kiên cứ thế lấp đầy trong trái tim bố, trở thành sức mạnh để bố vượt qua những khó khăn, nguy hiểm của nghề đi biển. Bố cũng luôn ao ước sẽ kiếm được một khoản tài chính vững càng để lo cho gia đình, rồi ở nhà tập trung làm ăn, chăm sóc con cái cùng mẹ. Thế mà mong muốn của bố chưa thành sự thật thì bố lại gặp chuyện chẳng lành.

Kiên vẫn thường nằm mơ thấy bố trở về và cậu sẽ lại được nằm trong vòng tay yêu thương của bố. Nhiều đêm, cậu bất chợt gọi tiếng “Bố ơi!” khiến mẹ thấy xót xa. Khóe mắt Kiên lăn dài những giọt nước mắt của nhớ nhung. Tỉnh lai, dù rất buồn khi giấc mơ không phải sự thật nhưng Kiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, để ông bà và mẹ khỏi buồn.

Sự nhớ thương, những tâm sự từ tận đáy lòng dành cho bố được Kiên trao gửi trong quyển sổ nhật ký của mình. Cậu mong rằng ở nơi xa, bố sẽ hiểu được tấm lòng của cậu. Dù ở đâu thì cậu vẫn mong bố sẽ an nhiên, hạnh phúc và nhớ về gia đình, nơi đó có cậu con trai luôn yêu thường, chờ đợi bố.

Ngày Kiên chuẩn bị lên Thủ đô nhập học, cậu ôm bó hoa hướng dương - loài hoa bố thích nhất, ra bờ biển năm xưa bố chia tay Kiên và mẹ. “Bố ơi! Con phải đi học xa rồi! Con sẽ cố gắng thật nhiều để trở thành người đàn ông bản lĩnh, sẵn sàng đương đầu với khó khăn như bố. Con sẽ thành công và lo cho ông bà, bố mẹ thật tốt. Bố hãy tin ở con bố nhé! Con yêu bố!”, Kiên viết trong lá thư rồi thả cùng bó hoa để sóng biển cuốn đi.

Và Kiên đã giữ đúng lời hứa với bố. Cậu trở thành thủ khoa tốt nghiệp đại học và có tương lai rộng mở. Nhưng sâu thẳm trong trái tim vẫn là sự hụt hẫng. Nếu có bố bên cạnh giây phút tốt nghiệp này, Kiên sẽ rất hạnh phúc.

Và rồi, một người đàn ông đã xuất hiện, cầm một bó hoa hướng dương thật đẹp tiến về phía cậu. Giây phút ấy, thời gian như chững lại, hai người đàn ông nhìn nhau, họ vui trong nước mắt, những tiếng nấc của hạnh phúc ngập tràn. “Bố đã về với con đây! Con trai của bố!”, bố nói. Còn Kiên cũng nhào vào vòng tay của bố và gọi hai tiếng “Bố ơi!”.

An Nhiên

Bản quyền thuộc về "Pháp Luật và Xã hội - Chuyên trang của Báo Kinh tế & Đô thị", chỉ được dẫn nguồn khi có thỏa thuận bằng văn bản.