Câu chuyện cuộc sống: cô gái kiên cường

Mẹ của Chi từng là vận động viên thể dục dụng cụ. Thế nhưng, sự nghiệp của bà phải khép lại sau một chấn thương nặng. Khi đó, bà chưa đạt được mục tiêu của mình là vào đội tuyển quốc gia.
Tranh minh họa.
Tranh minh họa.

Cứ ngỡ cuộc sống của bà sẽ bị đóng băng sau cú sốc đó nhưng bà vực dậy tinh thần rất nhanh, thậm chí còn động viên ngược lại những người thân của mình mỗi khi họ lo lắng cho bà.

Sau khi sức khỏe ổn định, mẹ Chi học thêm bằng đại học chuyên ngành tiếng Anh và xin đi làm. Tại ngôi trường mình dạy học, bà nên duyên với một đồng nghiệp và sinh ra Chi. Cô bé thừa hưởng năng khiếu ở bộ môn thể dục dụng cụ của mẹ. Tuy nhiên, ban đầu, mẹ Chi không đồng ý cho con gái theo đuổi đam mê thể thao bởi bà thấu hiểu hành trình của một vận động viên có rất nhiều chông gai, nếu không thực sự bản lĩnh khó mà theo đuổi đến cùng.

Khi đó, Chi nói cô muốn viết tiếp ước mơ của mẹ, cũng là ước mơ của cô. Mưa dầm thấm lâu, cuối cùng mẹ cũng đồng ý cho Chi được theo đuổi đam mê. Bà vừa là mẹ, vừa là người thầy đầu tiên của con gái.

Bước vào hành trình tập luyện, Chi mới thấm thía những điều mẹ lo lắng. Mệt mỏi, kiệt sức, đau đớn,… là những cảm giác ngày nào Chi cũng phải trải qua. Nhưng, khi đã quyết định lựa chọn con đường đi của mình, cô chưa bao giờ hối hận. Chi luôn giữ vững tâm thế an yên, lạc quan, sự quyết tâm và cầu thị nghiêm túc. Bao mồ hôi, công sức, thậm chí cả máu đổ xuống cuối cùng cũng được đổi lại bằng những thành tích đáng ngưỡng mộ. Và điều mà Chi mong đợi nhất cũng đã đến. Cô được gọi vào đội tuyển Quốc gia dự thi quốc tế.

Cũng vì việc luyện tập bận rộn nên Chi xa nhà nhiều tháng liền. Nhưng không vì thế mà Chi cô đơn, bởi lúc nào cô cũng có bố, mẹ động viên, cổ vũ. Chi nhớ như in những kỷ niệm năm xưa sống gần gia đình. Yêu biết mấy dáng hình bố cần mẫn đưa, đón cô mỗi ngày tập luyện. Ấm áp biết bao khi mẹ luôn đợi cô về với mâm cơm đầy những món ngon. Còn cu Tí luôn tranh suất rửa bát để chị có thời gian nghỉ ngơi. Trước khó khăn, áp lực, Chi luôn nhớ về gia đình - hậu phương vững chắc, cũng là điểm tựa để Chi trở nên mạnh mẽ hơn.

Ngày Chi lên đường thi đấu, mẹ không may bị ốm phải nhập viện. Khi biết tin, cô lo lắng vô cùng. Lúc đó, mẹ động viên Chi: “Con cứ yên tâm, giữ gìn sức khỏe, hãy thật bản lĩnh, chiến đấu hết mình, vì màu cờ sắc áo con nhé!”.

Và Chi đã thực sự bứt phá. Chi đoạt tấm huy chương Vàng danh giá cho đội tuyển. Cô gọi điện cho bố, mẹ để thông báo tin vui. Có lẽ đó là ngày hạnh phúc nhất của Chi, cũng là ngày hạnh phúc nhất của mẹ. “Đây là món quà mà con đã chuẩn bị rất lâu để tặng mẹ. Con cảm ơn mẹ đã sinh ra con, mẹ cũng là người thầy đầu tiên chắp cánh ước mơ của con bay cao, bay xa hơn” - Chi nói.

Mẹ cũng nghẹn ngào: “Cảm ơn con vì đã viết tiếp ước mơ của mẹ. Mẹ có thể là người thầy đầu tiên của con nhưng con cũng là một người thầy đặc biệt của mẹ. Mẹ đã học được ở con sự kiên định, dám nghĩ, dám làm những điều lớn lao. Cảm ơn con - cô gái kiên cường của mẹ”.

Câu chuyện cuộc sống: bước qua bóng tối
Câu chuyện cuộc sống: tình yêu chân thành
Câu chuyện cuộc sống: mặt trời của con

Hồng Giang

Bản quyền thuộc về "Pháp Luật và Xã hội - Chuyên trang của Báo Kinh tế & Đô thị", chỉ được dẫn nguồn khi có thỏa thuận bằng văn bản.